-Tại sao bạn lại chọn chủ đề ma túy cho bộ ảnh của mình?
– Theo tôi, giá trị của ảnh phụ thuộc vào thời sự, nghĩa là luôn trung thành với thực tế cuộc sống. Nếu bạn luôn chụp những bức ảnh ngẫu nhiên, lãng mạn, sống lâu, ai sẽ xem ảnh của bạn? Vài năm nay, tôi đọc báo và TV và thấy rằng ma túy là một vấn đề nhức nhối. Có lần tôi cầm điện thoại đến nơi tụ tập nghiện hút. Sự thật diễn ra ở đây, thậm chí còn kinh hoàng hơn. Bé 10 tuổi nghiện hút Cô học sinh – sinh viên bỗng chốc trở thành đối tượng cầm đầu trộm cắp, đâm thuê chém mướn do sử dụng ma túy Cô gái xinh đẹp ngây thơ hôm qua vẫn là thiếu nữ hôm nay. Đứng trên phố …
Ảnh Quang Phùng.
Bằng cách chụp ảnh từng nhân vật, tôi quan tâm đến danh tính của họ và đôi khi theo dõi bước chân của họ một cách âm thầm. Họ không phải là những người tình cờ đi qua ống kính của tôi, mà họ dừng lại để trở thành một vai trò trong cuộc đời nhiếp ảnh gia của tôi.
– Bạn gặp khó khăn gì khi chụp ảnh người nghiện chích ma tuý?
– Tôi tiếp tục tiến gần hơn. Trò chuyện với họ thỉnh thoảng. Cho họ xem những bức ảnh phong cảnh của tôi. Họ nghĩ tôi là một ông già ngu ngốc. Một số người nghiện gặp tôi nhiều lần cũng không phân biệt đối xử, thương tôi gần gũi nhưng họ sẽ chăm sóc, thân thiện với họ … Vì vậy, tôi nghĩ cái tâm là điều quan trọng nhất đối với người chụp. Nhìn mấy em này xinh lắm, còn trẻ lắm, có em nhìn rất ngoan nhưng cũng nghiện ma túy, cứ “trố mắt”, mê kiểu văn chương, hôn hít ngoài đường. Tây hóa … Tôi muốn biết, ai chịu trách nhiệm cho việc này? Tất nhiên, lỗi của đứa trẻ chỉ là một phần nguyên nhân.
– Vậy bạn nghĩ ai phải chịu trách nhiệm?
– Người lớn luôn tự trách mình. Trước khi chết con không ai đứng trước vòng hoa trắng? Gia đình cho rằng trong trường, nhà trường nghĩ ngoài xã hội, xã hội nói đây là do công an (vì ma túy là tệ nạn xã hội!), Công an đổ lỗi cho giáo xứ lên ban giám hiệu… vậy thôi. Học sinh cấp 3, cấp 3 mới bỏ học ôm hôn bạn trai trong công viên, rồi trốn vào gầm cầu trường học để tự tiêm … Các nhà hoạt động đoàn thanh niên ở trường này đâu? Khi vấn đề nảy sinh, khi ma túy đang lan tràn trong trường học, ít nhất một người nên lên tiếng.
– Trong những năm gần đây, các phương tiện truyền thông đã rất tích cực trong các chiến dịch phòng chống ma tuý. Bạn đánh giá thế nào về hiệu quả của các hoạt động này?
– Theo tôi, hữu ích nhất là ảnh. Việc thật, người thật. Tôi đã chụp ảnh tại nhiều cuộc triển lãm phòng chống ma túy của Bộ Văn hóa Thông tin, trong đó có cuộc triển lãm tổ chức tại Hàng Châu vào tháng 6/2004. Những bức ảnh này thực sự khiến những người tham gia bị sốc. Tôi đã chiếm được tình cảm của những người đến tham quan triển lãm này. Có rất nhiều người. Ai cũng nói: “Không ngờ ma túy kinh khủng quá!” Tôi nghĩ đã đến lúc phải phơi bày sự thật ra ánh sáng, tất cả những bức ảnh khoả thân của nó có thể gợi cho thế hệ trẻ nhớ nhung phận người. Không nên truyền bá bằng các pa nô, áp phích biểu tượng có ảnh thật, để người xem thấy được mức độ khủng khiếp của ma túy và tốc độ giết người, dính ma vào người. Thôi thì hết đời rồi .—— Ngoài chủ đề phòng chống ma tuý, bạn định tìm kiếm những góc tối nào khác trong mục tiêu của mình?
– Tôi đã chụp rất nhiều ảnh về các chủ đề khác nhau. Đặc biệt có hơn 500 bức ảnh về ma túy. Ngoài ra, tôi quay cảnh học sinh quên tuổi, truyện cổ tích, theo chân những cặp tình nhân trốn học. Tôi chụp ảnh những giá trị văn minh làm suy yếu đời sống vật chất của văn hóa truyền thống. Tôi chụp những cô gái quê trong thành phố trong cảnh hỗn loạn. Tôi đã chụp ảnh những đứa trẻ nghèo, thất học, những ngôi làng ven sông nơi đàn ông được thuê … Có một sự thật đau thương khi có vấn đề, và tôi sẽ chụp và ghi lại những khoảnh khắc đó – những khoảnh khắc đôi khi trải qua trước cuộc sống thành thị vô tình Giây phút đau thương đông đúc. -Hyunxiang đã xảy ra