-Tôi đến Việt Nam vào năm 1990, và sau đó quay lại để viết một vài bức ảnh. Tại sao lại là triển lãm đầu tiên của bạn cho đến nay?
– Đây là câu hỏi tôi đã tự hỏi mình trước khi bắt đầu. Triển lãm này. Trong nhiều thập kỷ, tôi đã đi khắp nơi để sáng tác nhạc. Ở Việt Nam, tôi khăng khăng thực hiện 15 chuyến thăm, mỗi chuyến là một hành trình dài. Tôi vô cùng xúc động bởi sự bận rộn và công việc. Mãi đến năm ngoái, khoảng tháng 4 năm 2014, tôi mới có cơ hội quay trở lại Việt Nam để chụp một loạt ảnh đẹp để quảng bá ngành du lịch của Việt Nam cho National Geographic. Nhìn vào những bức ảnh, tôi chợt nhận ra rằng Việt Nam đang thay đổi làn da của mình. Tương tự, mặc dù tôi làm việc rất nhiều và tham gia nhiều hội thảo và các cuộc họp, tôi chưa bao giờ tổ chức bất kỳ cuốn sách hay triển lãm nào cho tôi … Điều này khuyến khích tôi thực hiện các triển lãm cá nhân. Hình ảnh của Việt Nam đang thay đổi, đan xen giữa cũ và mới và hiện đại.
Catherine Karnow từng đến Việt Nam để tạo ảnh.
– Làm thế nào để bạn thực sự làm việc từ ý tưởng biến triển lãm thành hiện thực?
– Kể từ tháng 12 năm 2014, tôi bắt đầu chú ý đến việc tìm kiếm nơi này. Tôi vẫn còn nhớ rằng khi tôi đi du lịch ở Hà Nội, tôi đã gặp Suzanne Lecht, giám đốc nghệ thuật của Phòng trưng bày nghệ thuật Việt Nam và đặt câu hỏi về triển lãm nhiếp ảnh ở đây. Các phòng trưng bày tại thời điểm đó rất bận rộn tổ chức triển lãm quy mô lớn. Mặc dù lịch trình bận rộn của cô ấy, Suzanne Lecht đã viết thư cho tôi ngay lập tức và nói với tôi rằng cô ấy rất sẵn lòng và vui vẻ để dành không gian phòng trưng bày cho công việc của tôi. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy không gian triển lãm, tôi thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới.
Đối với triển lãm, tôi đã phải tự trả tiền vì tôi không thể tìm được nhà tài trợ. Theo như chi phí in ấn của danh mục, mỗi cuốn sách 240 trang có rất nhiều hình ảnh và khoảnh khắc chụp ảnh được chia sẻ, và 39 triển lãm lớn trên màn hình có giá 10.000 đô la Mỹ. Nhưng dự án này là trái tim và tình yêu của tôi, vì vậy tôi rất hạnh phúc khi làm điều này.
Catherine Karnow rất vui khi trở lại Việt Nam vào đầu tháng 4 để chuẩn bị cho triển lãm nhiếp ảnh đầu tiên. Triển lãm sẽ được tổ chức tại Hà Nội từ ngày 10/4 đến 8/5. Ảnh: Thổ Hà.
– Tại sao triển lãm của bạn chỉ được tổ chức tại Hà Nội?
– Ý tưởng ban đầu của tôi là tổ chức một triển lãm tại Hà Nội và một triển lãm tại Thành phố Hồ Chí Minh ngày hôm đó. 30 tháng 4. Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy một không gian phù hợp tại thành phố Hồ Chí Minh. Trong khi khám phá, tôi thấy rằng không gian triển lãm tại thành phố Hồ Chí Minh rất hạn chế và không thể đáp ứng yêu cầu của tôi và nhóm. Ngoài ra, rất khó để tổ chức triển lãm bằng tiền của chính bạn. Thật sự rất khó để tổ chức triển lãm ở hai thành phố này vì mọi thứ đều rất đắt đỏ.
– Cô ấy đã chụp hàng ngàn bức ảnh kể từ năm 1990. Ở nhiều nơi tại Việt Nam, cô chỉ chọn 39 tác phẩm cho triển lãm. Điều gì đã khiến những tác phẩm này gây ấn tượng sâu sắc với cô?
– Đằng sau mỗi bức ảnh là một câu chuyện với dòng thời gian độc đáo, chỉ cần nhìn vào bức ảnh, ký ức và sự hồi sinh cảm xúc. Trong số 39 bức ảnh trong triển lãm, mỗi bức ảnh đều không thể nào quên đối với tôi. Những câu chuyện này không chỉ thấm nhuần ấn tượng của tướng Võ Nguyên Giáp về văn hóa, lịch sử và phong cảnh Việt Nam, mà còn thấm nhuần trong những câu chuyện của người thường. ,đơn giản. Họ có thể là ngư dân, công nhân, thợ làm tóc ở Hà Nội … Một trong những tác phẩm yêu thích của tôi là hình ảnh những người đàn ông với cây đàn guitar bên ngoài Hà Nội. Tôi nhớ rất nhiều rằng khi tôi đến thủ đô vào năm 1990, tôi muốn tìm một chiếc xe điện cũ của Pháp. Tuy nhiên, xe điện không còn tồn tại. Cuối cùng, có người chỉ cho tôi vùng ngoại ô, chỉ còn một người. Khi tôi đến, tôi cố gắng tìm một cái giá ba chân. Tôi tìm thấy một ngôi nhà nhỏ ở bên đường với cửa mở. Tôi bước vào và yêu cầu vào nhà, đối diện với cửa, nhìn xe điện đi ngang qua. Có một ông già trong nhà, ông đang ngồi. Còn tôi, đứng cạnh tôi, mắt tôi dán chặt vào xe điện.
– Lúc đó, tôi nhận ra rằng người Việt Nam và tôi rất tập trung vào công việc của chúng tôi. Tôi bấm động cơ và đập chiếc xe cũ xuống. Anh ta bình tĩnh ngồi trên cây đàn piano. Từ âm thanh của cây đàn guitar đến tư thế ngồi, anh ấy rất yên tĩnh và nhẹ nhàng. Ý tưởng của tôi là liên kết hình ảnh của anh ấy với những chiếc xe điện, khiến tôi nhớ về một điều gì đó sâu sắc, hoài cổ và vẫn còn trong tim tôi. Đối với tôi, Việt Nam cũng thu hút những người như vậy.
Bức ảnh “Chân dung giáo viên âm nhạc” được chụp bởi Catherine Karnow ở ngoại ô Hà Nội năm 1990.Ở Việt Nam, bạn thấy những thay đổi của người dân và đất nước này như thế nào?
– Từ những năm 1990 đến nay, Việt Nam thực sự đã trải qua những thay đổi lớn, khiến hình ảnh đất nước phát triển theo hướng tốt hơn. Ấn tượng đầu tiên về sự thay đổi là: nhiều tòa nhà cao tầng, chung cư, cửa hàng tạp hóa, đường phố đầy xe hơi, kẹt xe, nhà hàng, khách sạn, khu nghỉ dưỡng sang trọng … Tôi đã xuất hiện. Chúng tôi cũng đã thấy rằng nhận thức và nhận thức của mọi người trong cộng đồng đồng tính đã thay đổi đáng kể. Cộng đồng đồng tính được công nhận.
Nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là những thay đổi ở người Việt Nam, đặc biệt là giới trẻ Việt Nam. Chẳng hạn, lần này tìm kiếm một nhà thiết kế cho triển lãm của tôi, tôi được giới thiệu làm việc với nhà thiết kế rất trẻ ông Ta Quốc Kỳ Nam. Anh ấy đọc thông tin cá nhân của mình trên Internet và để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Nhưng làm việc trực tiếp, tôi thực sự ngạc nhiên. Nam đã hoàn thành danh mục ảnh của tôi và có tất cả sự sáng tạo và kỹ lưỡng cần thiết để tạo ra một cuốn sách ảnh thực sự. Tôi chỉ có thể nói rằng anh ấy là nhà thiết kế giỏi nhất tôi từng làm việc cùng. Kỳ Nam là một hình ảnh rất hài lòng của những người trẻ Việt Nam đối với tôi. Họ trẻ, có năng lực, sẵn sàng học hỏi, sáng tạo, luôn sẵn sàng thử thách bản thân, làm việc chăm chỉ và hòa nhập với môi trường. Trường trung học quốc tế .
– Ngoài ra, tôi cũng có hình ảnh của riêng mình về Việt Nam. Tôi muốn giữ nó mãi mãi. Tôi không muốn dành thời gian để thể hiện vẻ đẹp này. Chẳng hạn, tôi yêu khu phố cổ Hà Nội. Mỗi lần trở về Hà Nội, tôi thích đi dạo quanh nơi này. Tôi luôn đam mê vẻ đẹp của văn hóa, di tích và lịch sử quý giá và được bảo tồn tốt.
– Bạn mong chờ điều gì nhất trong triển lãm đầu tiên?
Triển lãm này không nhất thiết là sự hiểu biết toàn diện về người dân và đất nước Việt Nam. Nhưng tôi thực sự thích công việc của tôi. Tôi rất hạnh phúc và mong muốn bắt đầu một ngày mới với sự căng thẳng và phấn khích, giống như một cô dâu trở về nhà với chồng. Tôi cũng nói đùa với mọi người rằng trong triển lãm, tôi sẽ di chuyển xung quanh phòng trưng bày và thưởng thức những bức ảnh. Bởi vì đôi khi tình yêu của tôi dành cho Việt Nam không chỉ được thể hiện bằng ngôn ngữ, mà còn trong các tác phẩm. Đối với tôi, nhiếp ảnh là nghệ thuật chia sẻ cảm xúc và kết nối. Khi tôi bắt đầu làm việc cho dự án của mình, tôi thực sự trải nghiệm nó. Trước hết, triển lãm này là một món quà cho tôi và một lòng biết ơn đối với cha mẹ tôi vẫn quan tâm đến Việt Nam.
Thông qua những bức ảnh này, tôi có thêm bạn bè và người xem ở Việt Nam. Hình ảnh không chỉ là cách để mọi người lưu giữ và ghi nhớ quá khứ, mà còn là cách truyền cảm hứng cho mọi người để hy vọng vào một tương lai tích cực và tươi mới hơn.
— Hy vọng được trưng bày hình ảnh về cá. Ông chủ đầu tiên của tôi ở Hà Nội mở cửa. Tôi ngày càng gắn bó với Việt Nam thông qua nhiều dự án sinh lãi hoặc dự án phi lợi nhuận. Đây là kinh nghiệm của tôi trong nhiều năm. Công việc mà tôi đã và đang làm. Pass không quá đắt đối với sinh viên. Tất nhiên, sau triển lãm, tôi trở lại để tìm cảm hứng sáng tạo hơn. Ồ, một điều nữa, nếu tôi bán tác phẩm của mình tại triển lãm, nó sẽ còn tuyệt hơn nữa (cười)