Nhiếp ảnh gia Thân Nguyễn .—— Anh bước vào nghệ thuật nhiếp ảnh như thế nào?
– Tôi là công chức, nhưng cuộc sống quá khó khăn, năm 1989 tôi phải rời cơ quan để kiếm sống thay công việc gia đình. Bằng cách chụp ảnh dịch vụ, tôi đã quen với việc chụp ảnh. Công việc này có thể được hỗ trợ. May mắn thay, từ chuyên ngành này, tôi đã gặp nhiều bậc thầy về nhiếp ảnh mỹ thuật, và tôi đã học hỏi được rất nhiều điều từ đó. Năm 1998, tôi bước chân vào lĩnh vực nhiếp ảnh mỹ thuật và lập gia đình, đến nay …
– Tại sao thỉnh thoảng bạn lại nghiện chụp ảnh?
– Tôi sinh ra ở nông thôn và lớn lên ở nông thôn, khi ra ngoài kiếm sống, cuộc sống bình dị hàng ngày luôn khiến tôi trăn trở. Vì vậy, luôn có một sợi dây vô hình kết nối tôi với những con người chân chất của vùng quê, vùng cao. Tôi đến với những người dân tộc thiểu số trung thực và thẳng thắn, những người nông dân chân lấm tay bùn làm việc kiếm sống, những người dân cần cù lao động … tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy khó tả. Ngoài thời gian dành cho công việc, tôi luôn muốn về, cùng ở, cùng ăn, cùng ở với đồng bào dân tộc thiểu số, tôi luôn muốn len lỏi vào từng ngõ ngách của cuộc sống để khơi nguồn cảm hứng. Tạo …
– Bạn có thể viết “Mái ấm” trong hoàn cảnh nào?
Túi vận tải-Tác phẩm đoạt giải vàng-Tác giả Thân Nguyễn. -Cuộc đi này là để lắng đọng cùng một số đồng nghiệp trên đường Hồ Chí Minh Quảng Nam. Tôi đã đến đồng bào dân tộc thiểu số hơn mười lần, nhưng cảm giác sáng tác này thật lạ, tôi nghĩ mình thực sự được sống trong sự bình dị của người dân trên con đường này. Hai bà cháu trong ảnh là thành viên của bộ tộc Cơtu sống ở Huyện Hiên, tỉnh Quảng Nam. Vì khuôn mặt của đứa trẻ rất chuyển động nên những bức ảnh chụp được không nhiều như những bức ảnh nghệ thuật khác, và nét đẹp của những nếp nhăn trên người bà già cũng rất thật. Tôi rất thích và đánh giá cao bức ảnh này, và tôi đã gửi nó đến cuộc thi ngay khi cuộc thi bắt đầu.
Bạn cảm thấy thế nào khi biết mình đã giành được giải thưởng? Lúc đó tôi ở nhà một mình vui lắm, lúc đó không có ai nên tôi cứ nhìn giải mà… cười một mình. Sau khi mất trí, tôi thấy mình quá may mắn và trả giá thật tuyệt vời!
– Bạn vẫn chụp ảnh cho dịch vụ?
– Ai cũng biết rằng chơi nghệ thuật là vô cùng tốn kém và mất thời gian. Dịch vụ nhiếp ảnh chỉ có thể cung cấp đủ sự trợ giúp … tôi và hình ảnh minh họa. Bao nhiêu công lao, tôi đều cống hiến hết mình cho tạo hóa. Vợ tôi thông cảm cho tôi, giúp tôi nuôi dạy con cái và cho tôi mọi thứ trong cuộc sống để tôi tập trung vào công việc sáng tác. Đây cũng là cơ hội của tôi.
– Bạn đã xem triển lãm nhiếp ảnh của riêng mình chưa?
– Thành thật mà nói, tôi không dám nghĩ về nó. Tôi vẫn phải đi, tôi cũng phải suy nghĩ, học hỏi và cải thiện rất nhiều. Kiến thức của tôi về nghệ thuật nhiếp ảnh vẫn còn non nớt, tôi cần thêm thời gian. Để tổ chức một cuộc triển lãm, bạn cần những bức ảnh độc và lạ, cũng như kinh phí. Những điều này, tôi nghĩ mình chưa đủ!
(Theo Thanh Niên)