Nghệ sĩ Feng Zishun và nghệ thuật vẽ tranh

Phùng Dzi Thuần đã thích vẽ tranh từ những ngày còn đi học. Trong thời gian theo học tại Học viện Mỹ thuật Quốc gia, anh đã được các giáo sư Phạm Hầu, Trần Quang Trân, họa sĩ Đinh Văn Thành (thế hệ vàng của Học viện Mỹ thuật Đông Dương) chỉ dạy. Từ đó, chàng sinh viên Phùng Dzi Thuần đã bị nghệ thuật sơn mài truyền thống hấp dẫn. Khi người nghệ sĩ bị tra tấn bởi thứ nhựa sống đáng sợ này, anh đã gặp rất nhiều khó khăn trên con đường nghệ thuật của mình. Đây là sự cố sạt lở đất thường xuyên xảy ra trong sơn, có lúc khiến anh phải bỏ học giữa chừng. Tuy nhiên, được sự động viên và ủng hộ của giáo sư và gia đình, anh đã vượt qua được tài liệu độc đáo nhưng rất “nhàm chán” này và ngày càng tâm huyết với nó hơn.

Năm 1955, ông thi đỗ vào trường. Theo học trường Mỹ thuật Việt Nam (đến khóa Ngọc Vân). Hơn nửa thế kỷ, ông là Hội viên Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội và Hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam. Feng Zishun đã dày công nghiên cứu, thay đổi cách thể hiện và đạt được thành công, được nhiều đồng nghiệp thích thú. Có dịp gặp gỡ, giao lưu, họa sĩ bày tỏ niềm trăn trở: “Tranh sơn mài – tranh truyền thống Việt Nam – là hình ảnh thu nhỏ của đất nước, nhưng trong thời buổi kinh tế thị trường, đời sống phát triển như vũ bão, chúng ta đang mất dần đi”. Theo anh, hiện nay nhiều thợ sơn sử dụng sơn công nghiệp thay cho sơn ta vì rẻ và dễ làm. Đồng thời, một nghịch lý là người nước ngoài muốn tìm hiểu, học hỏi hội họa Việt Nam.

Nghệ sĩ Feng Zishun cho biết, ngành hội họa Việt Nam có lịch sử lâu đời. Từ thời Lê, qua sử sách và truyền thuyết, ông tổ nghề sơn đã được nhắc đến trong cuốn Bình vọng Trần thị. Hiện tại, ngôi đền của bà vẫn còn được tìm thấy ở làng Pingwang ở quận Tongtian (huyện Xiaxi), người ta nói rằng các học trò của bà đã trải dài khắp đất nước và tạo ra khu vực thủ công của riêng mình. Mỗi cộng đồng của tầng lớp lao động đều sáng tạo, phát triển các công nghệ độc đáo và giữ bí mật của riêng mình. Ví dụ: “Son Then Đình Bảng”; “Cây tre bên mèo”; “Chợ quan tài đậung (Hà Đông) “;” Hàng họ chợ Dầu (Nam Định); “Làng Chuồn khảm làng Tre (Bối Khê, Phú Xuyên, Hà Tây); Kiêu Kỵ dát vàng bạc (Gia Lam); Cây son thần Hàng Gai, Hà Nội.

Nguyên liệu chính của nghề họa sĩ là tranh ta (tiếng dân gian thường gọi là tranh “phân biệt với nhiều loại tranh khác”), được trồng chủ yếu ở khu vực bắc trung bộ ((Bãi, Phù Thọ, Nghĩa Lộ) là loại cây thông nhựa, được trồng ở nhiều vùng Đông Nam Á như Trung Quốc, Nhật Bản, Campuchia, Lào, Thái Lan … Tuy nhiên, theo đánh giá của các chuyên gia nước ngoài thì cây phụ vườn Việt Nam có chất lượng tốt nhất. Nhựa .

Nhựa Tarragon có màu trắng sữa, trắng ngà, chất lỏng sền sệt, có vị chua nhẹ, sơn ta có độ bám dính cao, tạo keo rất chắc, sau khi sơn khô có khả năng chịu nước và chống thấm rất tốt. Không mối mọt, chịu axit, nước biển và chịu nhiệt. Lớp sơn Ta cao cấp cứng, dẻo và đàn hồi, có lõi gỗ, khi sờ vào cầm chắc tay không bị bong tróc hay nứt vỡ. Lớp sơn dễ đánh bóng, mịn, có độ bóng cao Làm cho màu sắc sặc sỡ, có chiều sâu và bền lâu. Đây là những ưu điểm của sơn ta, ngoài nghề họa sĩ truyền thống, anh còn sử dụng phù điêu, điêu khắc, in ấn, sơn son trên những nơi trang nghiêm (như cung điện, đình, chùa, miếu mạo …) Những đồ trang trí sơn son thếp vàng tô điểm thêm cho cuộc sống như hộp, hộp, cơi đựng trầu, bàn ghế, tủ … – Năm 1930 là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử hội họa truyền thống, khi Học viện Mỹ thuật Đông Dương chính thức mở lớp nghiên cứu hội họa. Tôi, sơn ta có điều kiện thi công sơn Đây là kỹ thuật mài hình ảnh sau khi chạy lớp màu Đây là họa sĩ Trần Văn Cẩn, Trần Quang Trân, Nguyên Khang, Phạm Hậu, Lê Phổ, Nguyễn Gia Sau khi Trí và các bậc cao niên khác tiến hành nghiên cứu, nghệ thuật vẽ tranh sơn mài đã ra đời, tranh tinh xảo sử dụng sơn mài có thể là bằng chứng đầu tiên khẳng định thể loại tranh thực sự.21; Loại c này là tác phẩm “Bộ áo dài” (Bình Phong 6 bức) của Trần Quang Trân; “Phong cảnh Bắc Âu” của chùa Wat Pho. Dùng cho những bức tranh mà chất liệu khác không thể so sánh được. Nó hoàn toàn khác với các dòng tranh của Nhật Bản, Trung Quốc, Lào, Thái Lan, sau này chỉ tập trung vào thủ công mỹ nghệ. Tôi tự hào về máu thịt của mình nhưng cũng không giấu được sự tiếc nuối, lo lắng. Bây giờ ông ấy đã ở cái tuổi xưa nay hiếm. Và không mấy ai đam mê hội họa như anh. Theo anh, muốn giữ nghệ thuật hội họa của chúng ta thì phải để công chúng yêu nghệ thuật phân biệt được tranh của mình với tranh công nghiệp (tranh Nhật Bản) là thật, giả. Biết được vẻ đẹp cao quý của bức tranh của chúng ta, họ sẽ tìm đến loại tranh này và trân trọng đánh giá cao vẻ đẹp lộng lẫy của nó.

Vào ngày 9 tháng 4, họa sĩ Phùng Dzi Thuần sẽ tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân để cho các họa sĩ của chúng ta thấy vẻ đẹp đích thực. Liệt kê. Tranh của chúng tôi đã được nâng cấp thành tranh vẽ. Số lượng tranh được trưng bày lần này chỉ là một phần nhỏ trong số lượng lớn các tác phẩm trưng bày trong gia đình và phòng tranh của con bạn.

Phùng Hoa Miên

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *