Nghệ sĩ Quách Đông Phương-Nhà viết kịch hình ảnh

Countryman Painting 2 .

– Điều gì đã truyền cảm hứng cho sáng tạo của bạn?

– Tôi rất quan tâm đến cuộc sống hàng ngày ở Việt Nam. Em muốn thể hiện rõ ràng cảm xúc của mình về mọi mặt của cuộc sống nên em không biết vẽ tranh trừu tượng. Sức mạnh của nghệ sĩ ngoại quốc này: Bạn chỉ có thể sáng tác nhạc khi bạn nói trôi chảy ngoài đời thực.

– Tôi đã đến nhiều quốc gia, vậy bạn có khách du lịch từ những quốc gia mà bạn tìm thấy cảm hứng ở đất nước này không?

– miễn cưỡng. Sau ngày 11/9, một người bạn Mỹ đặt hàng vẽ về Tháp Đôi, nhưng tôi từ chối. Tôi thích đi bộ trên khu vực hình chữ S. Album ảnh về cổng làng Việt là thành quả của 4 năm vận chuyển thiết bị. Tôi chọn chúng vì tôi thấy mọi người phá hủy những kiệt tác này và muốn lưu giữ những bức ảnh của quá khứ.

Công việc thu hoạch .—— Các nhân vật trong tranh của anh ấy trông cô đơn ngay cả khi họ đứng. Trong đám đông?

– Vâng, đây là tầm nhìn của tôi đối với công ty. Trên đường, người qua lại như mắc cửi, chẳng ai quen ai, ai cũng thấp thỏm lo âu. Đây là lý do tại sao không gian vẽ tranh của tôi rất rộng lớn từ trên xuống dưới. Những người ở đó thật nhỏ bé và cô đơn.

– Trong các bức tranh của bạn, bạn nghĩ hình ảnh nào là tác phẩm vượt thời gian?

– Tôi đã tạo ra hàng nghìn tác phẩm, nhưng rất ít. Nếu tôi không vẽ, tôi cảm thấy bên trong, cầm chiếc cọ tôi không bao giờ định trước rằng nó sẽ lớn. Vẽ tranh là cách sống của tôi, người ta phải ăn và phải ngủ.

– Ngoài hội họa, bạn còn quan tâm đến các lĩnh vực nghệ thuật khác?

– Mình cùng nhóm bạn hoặc nhóm bạn nước ngoài xem tổ chức biểu diễn văn hóa truyền thống dân tộc. Một số người rất vô cảm với văn hóa Việt Nam, nhưng sau khi xem hát then, đàn tính, tham quan các làng nghề thủ công truyền thống thì họ hoàn toàn tin tưởng.

Tôi đặc biệt quan tâm đến đồ cổ. Tôi đã dành toàn bộ số tiền của mình để bán nghệ thuật từ Việt Nam. Trên nóc nhà, tôi dựng một ngôi chùa nhỏ với những bức tượng Phật cổ. Đây là một cách làm phong phú tâm hồn tôi.

Đôi khi tôi cũng chơi guitar, ngẫu hứng các nhạc cụ truyền thống và được bạn bè chào đón. Hồi nhỏ tôi thường nghe rock, nhưng bây giờ tôi thích Catrù, chầu văn, múa cồng chiêng, cồng chiêng Mường và Êđê …

– Bạn vừa được mời chơi? – – – đúng rồi. Đó là tác phẩm “Hạt Mưa Bao Lâu” do đạo diễn Đoàn Minh Phương viết lời Việt. Trương Ngọc Ánh vào vai nữ chính (Lý An), còn ca sĩ Thanh Lam nổi tiếng đường phố. Tôi đóng vai nhà sư. Câu chuyện của bộ phim này diễn ra tại một làng nghề cách đây 200 năm. Li’an xinh đẹp, si tình và đem lòng yêu ba người thợ mộc chuyên tạc tượng, điêu khắc trong làng. Sau khi sinh một đứa trẻ từ một người cha không rõ ràng, cô đã bị cạo trọc đầu, tẩy trắng và trục xuất. Nhà sư nuôi con.

-Kế hoạch tương lai của bạn là gì?

– Do ảnh hưởng của vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9, cuộc triển lãm tranh tháng 12 tại Malaysia đã bị hoãn lại. Tuy nhiên, cuộc triển lãm được tổ chức tại New York vào tháng 3 năm 2002 đã diễn ra đúng như kế hoạch. Chủ nhà là một phụ nữ Việt Nam lấy chồng Mỹ. Phòng tranh sẽ trưng bày tranh của tôi, Thành Chương, Lê Thiết Cương và Đào Hải Phong.

Tôi cũng định làm nghệ thuật sắp đặt hoặc làm phim với bạn bè của mình: đây là một trò chơi rất thú vị, nhưng nó tốn kém. -Thứ ba-Lan’an (thực hiện)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *