Bộ sưu tập “36 phố phường Hà Nội”.
Vợ cố họa sĩ (bà Ngô Song Kim) và con (họa sĩ Nguyễn Thế Duy) sống trong một ngôi nhà trên phố Bùi Thị Xuân, nơi có bức tranh này. Giữa nhà, bên cạnh bàn thờ của ông, trước giường là một chiếc tủ quần áo khá lớn phủ vải. Đây là toàn bộ hình ảnh gấp khúc, gần như tái hiện lại hoàn toàn Đường Long xưa, khiến người Hano kinh ngạc ba ba lần. Ông cũng gây chấn động giới mỹ thuật với tầm cao của nghệ thuật hội họa đến nghệ thuật điêu khắc. Công việc này do một người trầm lặng như cây nho đảm nhiệm … Ông Ruân kể: “Trước khi mất, bố tôi nghĩ ngành văn hóa sẽ mua ngay cho ông. Ông cụ là người kỹ tính, mọi việc đều thu xếp rất ổn thỏa”. Tốt, nhưng anh ấy không biết rằng nước sẽ không mua anh ấy nên anh ấy thậm chí không biết nơi và làm thế nào để cất giữ. Nhà tôi rất hẹp nên tôi phải sắp xếp lại như thế này (có tấm chống ẩm bên dưới) để bảo quản lâu dài. Sau khi giao dịch với Bộ VH-TT & DL không thành, nhiều người đến hỏi, gia đình bán gì thì người nước ngoài trả, còn người dân thì bị giám đốc ngân hàng đến trả 700 triệu đồng, bà Xuân cho biết: “Tôi gặp ai cũng ngưỡng mộ công việc của ông tôi. Mọi người ơi, tôi vui vì nghĩ mình bán thêm đồ khó hơn để không ai nhìn thấy. … Nhưng tối đi ngủ, nhìn lên đầu giường thấy đống tranh không còn là của mình, điều tôi sẽ hối hận là nếu nhà mình rộng rãi, trang hoàng thì cô ấy sẽ rất đẹp, tôi cứ tưởng là cô ấy. Một số ảnh nhỏ đã được bán, tiết kiệm thời gian ăn uống, có lẽ … nên tôi không muốn bán nữa. Người quản lý biết điều này và vui vẻ đồng ý. Một cán bộ Hội đồng quản trị 990 năm tuổi của Thăng Long cho biết: “Nếu ai trả nhiều hơn người nhà thì bán đi, số của cục là vậy.” Không có ý kiến phản đối. “Nhiều người nói với tôi rằng ông Kang định bán Ét đưa ra giá 600 triệu đồng, không phải giá trị thực của bức tranh, nay nếu bán bức tranh thì chị Ét đòi 1,2 tỷ đồng. Người ta “hên xui”, tôi không biết tính toán… Đúng vậy, ông tôi cũng đầu tư nhiều vốn vào hội họa, nhưng theo chúng tôi được biết thì điều đó rất đáng. Tôi chỉ biết tôn trọng di nguyện của ông ấy trước khi mất, nếu bán thì bán cho nước. Hà Nội không mua đồ nên các bảo tàng, văn phòng bắc nam, muốn mua ở đâu thì tôi để đó … Cuối cùng, tôi phải tính đến việc tư nhân hóa nó … “— Nhà phê bình nghệ thuật Pan Jinzhong nói, “Nếu cho rằng nghệ sĩ là người phục dựng lại các hình ảnh lịch sử thì số tiền 600 triệu đồng là không nhiều. “, Anh Duy vẫn nghĩ cha mình là thần tượng. Anh thẳng thắn:” Đây là lịch sử của Hà Nội thế kỷ 19. Tôi muốn tạo một trang web cho tất cả những người muốn biết thêm về những góc phố và ngôi nhà. Chùa, cầu, chỉ cần bấm vào vị trí này trên ảnh là có đầy đủ thông tin, hình vẽ … “.
(Theo Thể thao-Văn hóa)