Một tác phẩm trong triển lãm.
“Hiện thực không phải là những gì chúng ta nhìn thấy bằng mắt, mà là những gì chúng ta cảm nhận được.” Đây là điểm chung của ba nghệ sĩ. Tranh của ba người là ba cách quan sát và cảm nhận rất riêng trước sự chuyển giao của đất trời. Các em đắm chìm trong những hình ảnh động tràn đầy yêu thương, háo hức chờ đón mùa xuân mới. Mọi người thấy một không gian đầy hoa, cánh đồng hoa trải dài ngút tầm mắt. Đôi khi, hơi thở của mùa xuân còn đọng lại trên mái ngói cũ kỹ rêu phong, giữa những cành lá bị gió thổi bay, đây là con đường dài, hệt như nét duyên đầu xuân. Đơn giản nhưng đầy hình ảnh. Theo nghĩa của nó, mùa xuân là sự giao hòa giữa sân khấu và con người, là sự chuyển giao, chuyển động giữa đất trời. Vào mùa xuân, lúa và hoa của nó ấn tượng bởi màu sắc hài hòa. Những bức tranh sơn dầu này được trang trí bằng những gam màu tươi sáng khắp cánh đồng hoa là chợ hoa xuân ngày Tết. Nhưng điều đẹp đẽ hơn ở anh ấy là khả năng trình diễn cơ thể người. Hình ảnh đứa trẻ hồn nhiên hay người nông dân ôm đào đi bán Tết tạo nên một mối quan hệ đời thường thân thiết.
Đồng Tiến mệnh là phố đẹp. Phố Chợ, Phố Tím và hình ảnh phản chiếu của chúng ở góc phố được ghi lại trong tranh của anh. Trước thềm, anh cẩn trọng hơn để lắng dịu cảm xúc và tìm ra phương pháp nghệ thuật tinh tế nhất. Những bức tranh vẽ về phố phường Hà Nội mang dáng vẻ quen thuộc, vẻ đẹp sâu lắng của thủ đô có bề dày lịch sử hàng nghìn năm nhưng luôn làm sống lại khung cảnh lộng lẫy. Thế giới trong một bức tranh tĩnh vật. Nếu Tô Ngọc hòa với thổ thì sẽ cắm lông chim vào lọ hoa. Các loài hoa tuy khác nhau nhưng mỗi loài hoa không còn vẻ đẹp riêng mà tạo thành một tấm thảm toàn bộ.